Năm nay, ở tuổi tám mươi sáu, tôi đã không còn thường xuyên dùng trà xanh như trước nữa. Xong hôm nay khi cháu tôi – cháu trai đích tôn truyền thừa đời thứ 3 của cha tôi – Cụ Đồng Lương, mang đến một hũ trà sen Liên Hương mang thương hiệu Trà Đồng Lương và tự tay pha mời, lòng tôi bỗng trào dâng những cảm xúc khó tả.
Chỉ cần nắp hũ vừa mở ra, mùi hương trà sen ùa ra, dìu dịu mà thanh khiết, lập tức đưa tôi ngược dòng thời gian về ngôi biệt thự hai tầng tại phố Richaud (Quán sứ) năm xưa, nơi Cha tôi – Cụ Đồng Lương, cùng hàng trăm công nhân ướp trà hương. Căn nhà ấy từng ngập tràn hương sen bách diệp, thứ hương không chỉ thoảng qua mà như thấm vào từng bậc thang gỗ, từng khung cửa sổ. Những buổi trưa hè, ánh nắng rót vàng qua cửa cao, gió đưa hương sen len lỏi khắp các gian phòng, dịu mát và bình yên đến lạ.
Tôi còn nhớ rõ những đống cánh sen chất đầy nhà, cao gần chạm tầng hai. Với anh chị em chúng tôi, đó là cả một thế giới thần tiên. Chúng tôi chạy nhảy, chơi trò trốn tìm trong “núi hoa”, tiếng cười rộn ràng vang khắp căn biệt thự. Hương sen thấm vào tóc, vào áo, theo ta suốt cả tuổi thơ. Đến nay, khi đã gần đất xa trời, tôi chỉ cần ngửi thấy hương ấy là nghe như đâu đây tiếng cười trong trẻo của chi em thuở nhỏ, nghe tiếng gọi nhau vang dội trong ký ức.
Trong ký ức ấy, hình bóng cha tôi hiện lên rõ ràng dáng người cao, thanh tú của một thư sinh ngồi hít hà và thẩm lại các hương, vị trà sau mỗi lượt ướp hoa. Cạnh Cha là tiếng bước chân nhẹ nhàng của các chú công nhân và cái cúi chào kính cẩn với tiếng cười khúc khích của chúng tôi. Cha tôi chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười hài lòng với những hương vị đó. Hình ảnh ấy, suốt một đời, chưa bao giờ phai trong tâm trí tôi.
Giờ đây, khi nâng chén trà sen do chính cháu trai đích tôn truyền thừa đời thứ 3 của cha tôi pha mời, tôi không chỉ uống vị trà thanh khiết, mà còn uống cả một quãng đời tuổi thơ, uống cả sự mãn nguyện của cha tôi còn vương lại trong hương sen. Tôi thấy mình được trở về với những ngày tháng cũ – nơi có tình cha, có anh em ríu rít, có nắng, có gió, và có hương trà sen ngập tràn căn nhà.
Trà Đồng Lương, với tôi, không chỉ là sản phẩm mang thương hiệu gia đình, mà là ký ức, là di sản tinh thần mà cha tôi đã để lại. Hôm nay, khi con cháu tiếp tục gìn giữ hương vị ấy, tôi thấy lòng mình thanh thản và tự hào biết bao. Cha ơi, Cha vẫn đang hiện hữu nơi đây – trong hương trà, trong ký ức của con cháu, và trong từng chén trà mà con cháu đời sau tiếp tục nâng niu…
Hà Nội, tháng 8/2025.
Tác giả: Bà Phạm Minh Giang – Con gái cụ Đồng Lương.