Trà và Tình yêu

Tôi gặp Anh – người bạn đồng niên. Chúng tôi trái ngược nhau về sở thích, tính cách, quan điểm sống, như hai dòng chảy ngược chiều. Vậy mà lại hút nhau như âm với dương, như khoảng lặng cần tiếng đàn, như sự khuyết thiếu cần một bù đắp. Khi về chung một mái nhà, chúng tôi bắt đầu tập sống cùng khác biệt, học cách dung hòa. Và Trà – một thói quen tưởng như nhỏ bé – đã trở thành nhịp cầu đầu tiên nối chúng tôi lại gần nhau.

Tôi một người phụ nữ năng động làm việc theo một guồng quay gấp gáp, với tiếng điện thoại reo dồn, với những dự án, với các công việc chuyên ngành khác nhau và cốc cà phê đặc quánh. Tôi từng cho rằng trà là của đàn ông trầm tư hay của người già gặm nhấm thời gian. Trà, trong mắt tôi, là sự chậm chạp. Cho đến khi anh đặt trước mặt tôi một chén trà. Anh bảo: “Nếm thử đi, chát chỉ là lúc đầu thôi.” Tôi thử, và đúng như thế. Vị chát tan ra, nhường chỗ cho một cái ngọt dìu dặt nơi cuối lưỡi. Hóa ra, trà cũng như đời sống vợ chồng: nếu kiên nhẫn đi qua chát đắng, ta sẽ thấy ngọt ngào.

Những sớm mai, chúng tôi ngồi bên nhau, im lặng chia nhau hơi ấm từ chén trà trước khi đi làm. Không cần lời hoa mỹ, chỉ một ánh nhìn cũng đủ để biết hôm nay đối phương mệt mỏi hay bình an. Có những lần giận hờn, thay vì cao giọng, chúng tôi lại ngồi bên bàn trà. Uống một ngụm, cái đắng nhắc ta biết nhường nhịn, cái ngọt hậu khẽ hàn gắn những rạn nứt vô hình. Trà, từ lúc nào, đã thành một người bạn thứ ba trong hôn nhân, lặng lẽ mà bền bỉ.

Rồi khi tôi biết anh là đời thứ ba của Trà Đồng Lương, tôi bỗng thấy mọi chuyện không còn là ngẫu nhiên. Trong mỗi chén trà không chỉ có hương núi đồi, mà còn có lịch sử, ký ức, và tự hào của bao thế hệ. Từ yêu trà, tôi học thêm cách yêu những giá trị bền lâu, yêu trách nhiệm đồng hành cùng anh để gìn giữ và làm mới một truyền thống gia tộc.

Có lẽ hạnh phúc chẳng ở đâu xa. Nó nằm trong một ấm trà nghi ngút khói, trong ánh mắt chạm nhau yên bình, và trong niềm tin rằng: khi hai con người biết dung hòa, mọi khác biệt đều có thể biến thành dư vị ngọt ngào của đời sống.

Hà Nội, ngày 4/9/2025.

Tác giả: Dương Nguyệt Châu